Mọi chuyện diễn ra như những ngày bình thường, như bao ngày khác. Ngày đi làm 8 tiếng về và ăn rồi ngủ. Cuộc sống đi làm của tôi là vậy đấy, thật là buồn tẻ và nhàm chán. Nhưng rồi, trong những giây phút như dậm chân tại chỗ, tôi chợt bắt gặp “vị cứu tinh” mà sau này tôi phải gọi nó là một thứ cứu dỗi tâm hồn khô khốc của mình. Đám bạn tôi thường nói, lúc tâm hồn héo úa là lúc nên tìm đến những bước chân dộn dã. Cứ đi và đi, khám phá ra nhiều điều. Bất chợt tôi nhớ tới câu nói đó, và bắt đầu lang thang trên mạng. Ánh nhìn mờ nhạt của tôi rực rỡ, long lanh trong mắt một màu vàng ấm áp. Không ngại ngùng và chập chững, tôi click ngay và xem những bức hình vi vu đó. Thật là không làm tôi thất vọng, xướng lên trong lòng tôi một nhịp đập rộn ràng với Hội An: phố đèn lồng.
Thì thầm với lũ bạn “chơi bời”, chúng tôi đã có luôn một lịch đi chơi phong phú Hội An với tài và kinh nghiệm bay nhiều nơi, rất đa dạng và hấp dẫn mà chính con người như tôi đây còn thấy thích thú. Chuẩn bị cho chuyến đi, bạn bè cho tôi nhiệm vụ duy nhất đó là tìm địa điểm ngủ và nghỉ. Thật đúng với một người 8/24h “thế giới ảo” như tôi. Trong tích tắc có hàng triệu kết quả với từ mà tôi search “đặt phòng khách sạn”, không hiểu sao tôi lại rất có thiện cảm với vnbooking mà không phải là những kết quả đầu tiên. Và mọi thứ diễn ra thật nhanh chóng, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách xuất sắc.
Và hành trình đến với Hội An của tôi…72h sống trọn từng khoảnh khắc (còn tiếp)